Đau khổ vì phát hiện chồng lừa dối suốt 10 năm dài
Chuyện của tôi không khác nhiều so với nhiều phụ nữ khác: tôi bị chồng phản bội sau 10 năm mà không hay biết. Tôi ngây thơ tin tưởng vào mối tình đầu, nghĩ rằng yêu thương sẽ được đáp lại. Chúng tôi cưới nhau vào tháng 9 năm 1999, sau 4 năm yêu. Anh là mối tình đầu, tình yêu trong sáng và mãnh liệt, dù gia đình anh không khá giả. Dù trải qua nhiều khó khăn, tôi vẫn kiên định với lựa chọn của mình. Cuộc sống có chút vất vả và va chạm với gia đình chồng, nhưng nhờ tính vô tư, tôi không suy nghĩ nhiều nên mọi thứ tạm ổn.
Cuộc sống của chúng tôi khó khăn vì công việc chưa ổn định, nhưng tình yêu giúp chúng tôi hạnh phúc. Năm 2000, chúng tôi mất con đầu lòng, và năm 2001, bố chồng tôi mất do tai nạn giao thông, khiến gia đình chồng tôi rối ren về kinh tế. Họ không chia sẻ với tôi vì sĩ diện, trong khi tôi được học bổng sang Úc học tập, phải xa chồng. Chúng tôi từng nói rằng thà ở Việt Nam nghèo khổ còn hơn xa nhau. Thời gian xa cách rất đau đớn, tôi đã dùng tiền học bổng để gọi điện an ủi chồng, cố gắng bù đắp nỗi trống trải trong lòng.
Tôi nhớ một hôm trời mưa buồn, tôi đã gọi 4 thẻ điện thoại để nói chuyện với chồng ở Việt Nam, lặn lội đi mua thẻ giữa cơn mưa. Tôi không dám tiêu tiền cho việc gì khác. Để giảm nỗi nhớ, tôi treo ảnh cưới bên giường. Sau 10 tháng học, tôi nghỉ hè sớm về với chồng và làm part-time, mong chứng tỏ với bố rằng cuộc sống của tôi vẫn ổn sau khi lấy chồng. Dù gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống vợ chồng trẻ, mọi thứ dần ổn định. Năm 2002, tôi quay lại Úc nhưng chỉ sau 3 tháng lại về Hà Nội cùng chồng. Chúng tôi đã có một chuyến đi vui vẻ đến Đà Nẵng và Huế để bù đắp cho thời gian xa cách.
Tôi rất hạnh phúc mà không hay biết về những chuyện tồi tệ chồng tôi đã làm, điều này đã gây đau đớn cho tôi 9 năm sau. Cuộc sống không hoàn hảo nhưng chúng tôi đã cố gắng nhiều, tuy vẫn ở nhà thuê, công việc dần ổn định và vợ chồng vui vẻ. Năm 2005, sau nhiều nỗ lực, chúng tôi có căn nhà riêng trên mảnh đất bố mẹ tôi cho, dù việc xây nhà diễn ra vội vàng vì chưa tiết kiệm được nhiều. Dù đồ đạc còn sơ sài, chúng tôi rất vui vì có nhà riêng. Thời điểm này, chúng tôi hòa hợp, cùng nhau sắm sửa và chia sẻ mọi chuyện. Chồng tôi bắt đầu chụp ảnh và tôi ủng hộ sở thích đó; chúng tôi dành nhiều thời gian cho nhau, cùng đi chụp ảnh khắp nơi.
Cuộc sống vợ chồng son của tôi rất vui vẻ. Sau 7 năm cưới, năm 2006, tôi sinh con gái đầu lòng, dù thiếu tháng nhưng rất xinh xắn. Mặc dù vất vả, tôi thấy hạnh phúc. Chồng tôi mở công ty riêng với sự ủng hộ của gia đình, công ty mang tên ghép giữa tên con gái và tên bố tôi. Tôi luôn tôn trọng và không can thiệp vào công việc của chồng, vì tôi không hiểu nhiều về kinh doanh. Em gái tôi làm cùng công ty, khiến tôi yên tâm hơn. Tôi cố gắng làm hậu phương vững chắc để chồng yên tâm phát triển công ty, và chồng tôi cũng nhận được sự hỗ trợ từ chị gái khi chuyển sang kinh doanh.
Tháng 11 năm 2006, bố tôi qua đời đột ngột vì ung thư, để lại cho tôi nỗi đau lớn vì mất đi chỗ dựa tinh thần mà trước đây tôi không nhận ra. Con tôi mới hơn 3 tháng, tôi không thể chăm sóc bố trong thời gian ông nằm viện, khiến tôi dằn vặt và khóc thầm. Năm 2007-2008, cuộc sống vợ chồng tôi bị xáo trộn nhiều vì có con nhỏ, tôi không còn nhiều thời gian cho bản thân.






Source: https://afamily.vn/vat-va-gam-nham-trai-dang-vi-bi-chong-lua-doi-suot-10-nam-201107060354336.chn